Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

20/10: Chồng em "dại chợ khôn nhà"



Cưới nhau được mấy  năm rồi
Kể từ ngày đó chồng thôi tặng quà
Ngày lễ cũng chẳng thấy hoa
Lúc đầu em tính cho qua vụ này
Tưởng là anh ấy bận “cày”
Nên quên lãng mạn như ngày yêu nhau
Ai ngờ có phải vậy đâu
Chàng quên một mạch để “No” tốn tiền.
Em là phận gái hẩm duyên
Chồng em như đã bỏ quên em rồi
Hoa, quà là cái cớ thôi
Thực ra em muốn những lời yêu thương
Như là cái thuở yêu đương
Để em thấy chẳng tầm thường với anh
Thời gian sao cứ trôi nhanh
Mới xuân mà đã loanh quanh tháng mười
Trung tuần rồi đến hai mươi
Đúng ngày phụ nữ của người Việt Nam
Chồng bèn thủ thỉ nhờ em
Mua cho một số quà kèm với hoa
Sếp nữ chẳng thể qua loa
Gái cơ quan cũng… được quà của anh
Còn em… “nghỉ khỏe cho nhanh”
Gói xong mà chẳng thấy anh nói gì
Như mình “đếch” phải nữ nhi
Hỏi anh, anh cứ cười khì thanh minh:
“Chúng ta là một gia đình
Cần gì khách sáo linh tinh làm gì
Thích thì em tự mua đi
Tiền lương em giữ còn gì nữa đâu”
Đến chiều anh nhắn một câu:
“Tối nay em đợi hơi lâu bởi vì…
Chả là phụ nữ công ty
Tổ chức kỷ niệm có thi “phát sần”
Em và con cứ thế ăn
Chẳng cần phải đợi hoặc phần cho anh
Đêm nay anh sẽ để dành
Tặng em “hoa súng” cả cành lẫn cây”.
Thế rồi say ngất say ngây
Vừa về anh đã lăn quay ra nằm
Miệng thì kéo bễ ầm ầm
Mặc cho em cứ khóc thầm cạnh bên
Bao người cứ bảo em “hên”
Có chồng “chu đáo” đến trên tuyệt vời
Quan tâm, chia sẻ khắp nơi
Gia đình hạnh phúc bằng “giời” luôn nha
Chồng em “dại chợ, khôn nhà”
Quan tâm, chu đáo đàn bà đâu đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét